Khi giận mà vẫn lễ phép, là lúc ta trưởng thành

Tôi từng chứng kiến những người khi giận, họ đổi cả giọng, đổi cả cách xưng hô, từ xưng hô "anh - em", "tôi - bạn" bỗng dưng hóa thành "tao - mày" trong sự giận dữ, hằn học.

Khi giận mà vẫn lễ phép, là lúc con người ta trưởng thành

Có những lời lẽ không bao giờ rút lại được. Mà điều buồn nhất là: sau cơn giận, người ta không nhớ mình nói gì... nhưng người nghe thì nhớ mãi không quên, mà lời nói có thể đau đến hết cuộc đời.

Giận là phản ứng tự nhiên. Nhưng cách mình thể hiện nó, lại là văn hóa. Vì giận rồi cũng sẽ nguôi. Nhưng một lời xưng hô lệch chuẩn có thể phá tan cả nền móng yêu thương.

Tôi từng nghe một người đàn ông nói: "Anh không nhớ hôm đó em nói gì... chỉ nhớ em gọi anh là "mày" trước mặt con." 

Và cũng từng nghe một người phụ nữ bật khóc: "Chỉ vì tôi lỡ lớn tiếng một lần mà từ đó, anh gọi tôi là 'c...on này, c...on kia' mỗi khi cãi nhau...".

Có người khi giận, mặt đỏ gay, tay run lên, nhưng vẫn giữ được câu chữ tròn trịa: "Tôi đang rất không hài lòng...", "Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ lại"..., chứ không buông ra "Mày dẹp đi", "Câm cái miệng lại".

Giận mà không thô. Tổn thương mà không làm người khác tổn thương. Đó là cái cách của người biết giữ mình. Người trưởng thành không phải là người không nổi giận. Mà là người, dù nổi giận, vẫn biết đâu là giới hạn.

Vì một mối quan hệ đẹp không được xây bằng sự đúng sai mà được giữ lại nhờ cách người ta cư xử với nhau khi mọi thứ đang tệ nhất. Lúc vui, ai nói chuyện hay chẳng được. Nhưng khi giận, mà vẫn nói chuyện đàng hoàng, mới biết lòng người có bao nhiêu chiều sâu, mới biết con người ấy có thực sự trưởng thành.

Thắng một cuộc cãi vã bằng cái tôi dễ lắm... nhưng giữ được lòng nhau sau một trận giận mới là bản lĩnh thật sự. 

Bất kể mối quan hệ nào trong cuộc đời. Lùi một câu, giữ lại một người...


Judo Khỏe sưu tầm và biên tập

top
Contact Me on Zalo
0906.799.838